HỒ THẾ HÀ
Gần năm mươi năm dấn thân vào nghiệp bút nghiên, Nguyễn Hoa đã có một hành trình thơ không bình lặng. Thơ anh luôn đồng hành cùng những vui buồn năm tháng và thường trực một trái tim nhạy cảm thi sĩ để ngân vang những ba động cuộc đời, nhất là những năm chiến tranh ác liệt. Ở đó, mỗi dòng thơ, bài thơ của anh là chứng chỉ tinh thần không chỉ riêng anh mà còn là tiếng nói trữ tình nhập vai, nói lên những nhịp đập thổn thức của nhân dân và thời đại. Mối quan hệ giữa thơ và đời hình như không có những gián cách tình cảm và khát vọng nhân ái; trái lại, nó luôn chan hòa và vẫy gọi cộng cảm, sẻ chia những gì đồng nghĩa với tình yêu và sự sống thật rồi sẽ lên ngôi và hiện hữu tươi nguyên giữa cuộc đời mà anh gọi là “Bắt đầu từ nỗi nhớ – Nỗi nhớ không sợ thời gian”. Thơ Nguyễn Hoa là những mảnh vỡ thời gian và nỗi nhớ buốt nhức nỗi niềm nhân thế ấy, chúng có khả năng vẫy gọi liên chủ thể tiếp nhận và đồng cảm. Nó như ước muốn của nhà thơ “Ước muốn tôi – Bài thơ không lặp lại”.
Cầm trên tay tập thơ mới nhất của Nguyễn Hoa Máy bay đang bay và những bài thơ khác, do Nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành năm 2011, tôi bất chợt nhận ra nỗi niềm suy tư, trăn trở trong hiện tại và hoài nhớ xa xăm của anh một cách chân thành, xao động. Phải chăng trong sự tất bật thường nhật của cõi người đã làm cho thơ anh tự tỏa phát và giàu có hơn lên trong í nghĩa tồn sinh và bất ổn của cõi người để biết yêu và biết mơ mộng về những điều hằng cửu tốt đẹp. Vì vậy, có thể thấy cảm hứng chính trong thơ Nguyễn Hoa là sự hòa quyện những suy tư lớn về nhân dân, đất nước, con người và những vi diệu đời thường của tình yêu và kí ức trong từng chặng hành trình sống và sáng tạo mà thơ tự nguyện lưu giữ như báu vật: Đọc tiếp »